RSS

Phân tích đoạn trích “Chị em Thúy Kiều”

Khi khẳng định giá trị của “Truyện Kiều”, nhà thơ Chế Lan Viên đã từng ca ngợi: “Nguyễn Du viết Kiều đất nước hóa thành văn”. Có thể nói, Đoạn Trường Tân Thanh với những dòng lục bát tuyệt diệu là niềm tự hào cho nền văn chương Việt Nam. Dưới ngòi bút tài hoa của Nguyễn Du, những phong cảnh tuyệt vời trong thiên nhiên, cỏ cây, những bức tranh tâm trạng đã hiện ra tạo thành một thế giới thơ đầy quyến rũ. Bằng tấm lòng và sự nâng niu, trân trọng, mến yêu nhân vật chân thành, ông đã để lại cho đời những rung cảm nghệ thuật trước cái đẹp thật sâu sắc.Đến với đoạn trích “Chị em Thúy Kiều”, một lần nữa ta hiểu thêm về nghệ thuật miêu tả của Tố Như thần tình ra sao và trái tim Nguyễn chan chứa yêu thương biết nhường nào!

“Đầu lòng hai ả tố nga,
………
Tường đông ong bướm đi về mặc ai”

Song song với nghệ thuật tả cảnh, nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật đã đạt dến trình độ điêu luyện và là một thành công đặc biệt ở Truyện Kiều. Tuy sử dụng bút pháp ước lệ mà vẫn giúp người đọc hình dung rõ bức chân dung tuyệt mĩ của hai chị em Thúy Vân, Thúy Kiều, để lại một ấn tượng khó phai trong lòng mỗi chúng ta.

Đoạn trích có kết cấu chặt chẽ như một truyện ngắn cổ điển. Mở đầu là bốn câu giới thiệu chung về hai chị em Thúy Vân, Thúy Kiều.

“Đầu lòng hai ả tố nga
………
Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”

Hai cô con gái đầu lòng của ông bà Vương viên ngoại đi vào trang thơ của Nguyễn Du đều xinh đẹp, tươi tắn cả hai, hệt như những nàng “tố nga”. Lời giới thiệu chng về hai chị em đã khắc họa vẻ thanh cao, trong trắng từ hình dáng bên ngoài cho đến tam hồn bên trong. Thứ bậc trong gia đình cũng đã được Nguyễn Du thể hiên qua lời giới thiệu khá giản dị: “Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân”. Đặc biệt, ông chú trọng gây ấn tượng ở tinh thần, cốt cách của hai Kiều: cốt cách thanh tao, duyên dáng như mai và tâm hồn, phẩm hạnh trắng trong, thuần khiết như tuyết. Hình ảnh ẩn dụ nằm trong phép tiểu đối không chỉ đặc tả được cái thần của bức tranh thiếu nữ: cả hai đều trinh trắng, sáng trong mà còn khơi gợi xúc cảm thẩm mỹ cho người đọc về vẻ kiều diễm của hai chị em. Hai người họ với những vẻ đẹp không hoàn toàn như nhau mà là mỗi người đẹp theo một vẻ nhưng đều là những vẻ đẹp hoàn mỹ. Từ vóc dáng cho đến tâm hồn, Thúy Kiều và Thúy Vân đều đạt đến mức vẹn toàn thật là tuyệt đối như tác giả đã nhận định: “mười phân vẹn mười”. Điều ấy cho thấy ý thức lí tưởng hóa cao độ của nhà thơ bởi lẽ ở đời mấy ai được “mười phân vẹn mười”. Câu thơ không chỉ nhằm thống báo vẻ đẹp hoàn thiện của Thúy Vân, Thúy Kiều mà còn chất chứa niềm ngưỡng mộ trước cái đẹp rất riêng của mỗi người.

Những ước lệ của văn chương cổ đi vào câu chữ của Nguyễn Du với biết bao tình cảm mến yêu, trân trọng. Lời khen chia đều cho cả hai, nét bút muốn đặc tả “mỗi người một vẻ”. Chính vì thế mà liền sau đó, thi sĩ tập trung khắc họa từng người. Đầu tiên, chân dung Thúy Vân hiện ra với bốn câu thơ.

“Vân xem trang trọng khác vời,
………
Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da”

Chỉ vẻn vẹn bốn dòng thơ, Nguyễn Du đã thể hiện thật tài hoa vẻ đẹp tươi tắn, trẻ trung của một cô gái đang độ trăng tròn. Ở Vân cũng khẳng định ngay từ câu thơ đầu cái điểm hơn người: vẻ đẹp của Vân là vẻ đẹp phúc hậu, đoan trang nhưng cũng là sự “trang trọng khác vời”. Để rồi, sau đó là sự cụ thể hóa ở khuôn mặt tròn đầy, ngời sáng như vầng trăng đêm rằm, đôi lông mày cân đối, sắc nét như con ngài. Hiện diện trên khuôn mặt tươi sáng ấy là nụ cười tươi thắm như hoa, giọng nói trong trẻo như ngọc. Hay là phải chăng “ngọc thốt” ở đây là để chỉ những lời nói của nàng quý giá và đáng trân trọng như ngọc ngà? Một từ “thốt” thôi mà có thể giúp ta nhận ra vẻ dịu dàng , hiền thục hiếm thấy của Thúy Vân. Thật là tài tình! Không những thế, nàng còn sở hữu cả một mái tóc đen óng, nhẹ hơn mây và làn da mịn màng, trắng hơn cả tuyết. Quả là một vẻ đẹp hoàn hảo, cao sang, quý phái! Sắc đẹp của Thúy Vân sánh ngang với những nét kiều diễm, sáng trong của trăng hoa, ngọc vàng, mây tuyết,…, những báu vật tinh khôi, trong trẻo của đất trời. Chỉ thoáng nhìn hình dáng, thoáng nghe Vân chuyện trò, chũng ta cũng dễ dàng cảm nhận được tất cả sự dịu dàng, đoan trang của một cô gái khuê các. Có lẽ, Nguyễn Du cũng đã rất có dụng ý khi sử dụng những tính từ chỉ độ tròn đầy, viên mãn để miêu tả vẻ đẹp của Thúy Vân: “đầy đặn”, “nở nang”. Một vẻ đẹp căng tròn của tuổi trẻ! Về mặt này, con mắt nhìn của Nguyễn Du cũng thật “tinh đời”! Dựng lên hình ảnh của Thúy Vân với một vẻ đẹp phúc hậu, quý phái khiến thiên nhiên, tạo vật cũng phải “thua”, “nhường”, nhà thơ đã giúp ta nhận ra đấy là một vẻ đẹp có được sự hòa hợp, êm đềm với thế giới chung quanh. Thêm vào đó là giọng thơ nhẹ nhàng, êm dịu nên Thúy Vân là hiện thân của cuộc đời yên ả, ấm êm. Từ những thông điệp nghệ thuật trên, phải chăng đó là dự cảm về một cuộc sống bình lặng, suôn sẻ, hạnh phúc trong tương lai?
Nếu Nguyễn Du dành đôi nét tài hoa cho Thúy Vân thì với Thúy Kiều, tác giả dùng hết tâm lực để có những nét vẽ thần kì, công phu hơn.

“Kiều càng sắc sảo, mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn”

Câu chuyển tiếp cho ta thấy từ sắc đến tài, Kiều hơn hẳn Thúy Vân, đó không phải là cái đẹp hiền lành, phúc hậu mà trái lại vừa sắc sảo, lộng lẫy, vừa mặn mà, duyên dáng, yêu kiều. Thì ra, Thúy Vân đã sắc nước hương trời, Thúy Kiều còn rực rỡ hơn thế nữa. Bằng thủ pháp đòn bẩy, Nguyễn Du đã mượn vẻ đẹp của Thúy Vân làm nền để nêu bật vẻ đẹp, tài năng của Thúy Kiều, giúp người đọc hình dung rõ hơn về bức chân dung của nàng bằng cái nhìn của riêng mình. Thực tế, đến Thúy Kiều, ta thấy Nguyễn Du rất ít tả mà chỉ gợi. Ông lại thêm một lần nữa chứng tỏ cốt cách nghệ thuật của một nghệ sĩ bậc thầy. Bởi, nếu bây giờ nhà thơ cũng lặp lại trình tự tả y hệt như tả Thúy Vân thì hóa ra quá đỗi vụng về. Đặc biệt, sức gợi của vẻ đẹp Thúy Kiều toát lên từ đôi mắt: “Làn thu thủy, nét xuân sơn”. Nguyễn Du dường như chỉ nói về đôi mắt của nàng. Đôi mắt trong, sáng ngời, gợi tình như sóng nước mùa thu và đôi mày cong cong mềm mại, thanh tú như dáng núi mùa xuân. Cách miêu tả khiến khi đọc lên, ta như thấy có ánh sáng và làn sóng xao động bên trong. Chỉ vậy thôi mà bao ẩn ý. Đôi mắt nhìn đời, nhìn người sâu thẳm. Đôi mắt dạt dào, ẩn chứa bao tình cảm lai láng: biết yêu thương, căm hận, nhức nhối, sẻ chia,… Đôi mắt thể hiện một đời sống nội tâm phong phú. Đôi mắt “tinh đời” chứ không như đôi mắt đẹp mà vô hồn, vô cảm của Thúy Vân. Thì ra, cụ Nguyễn Du cố tình bỏ sót đôi mắt nàng Vân là vì lẽ đó. Một lần nữa, ta lại thấy nhà thơ sử dụng tối đa nghệ thuật ẩn dụ và tiểu đối trong thơ cổ điển cũng với ý nghĩa tượng trưng để tô đậm, tạo ấn tượng về nhan sắc của Kiều nhưng không gây rườm rà, phức tạp mà trái lại giá trị diễn đạt vẫn hay và tự nhiên. Nhan sắc nàng tuyệt mĩ đến nỗi: “Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh”. Thêm một lần nữa thiên nhiên được sử dụng để nói về vẻ đẹp của người thiếu nữ. Thiên nhiên vốn là vẻ đẹp vĩnh cửu vậy mà cũng phải “ghen”, “hờn” trước một nàng Kiều “sắc sảo mặn mà”. Hoa không tươi thắm bằng dung nhan của nàng, liễu kém phần tươi non so với sức sống, tuổi trẻ mơn mởn của Kiều. Nguyễn Du đã sử dụng biện pháp nhân hóa để thổi linh hồn vào câu thơ làm ý thơ thêm phần sống động và trước mắt ta hiện ra một náng Kiều trẻ trung với tuổi xuân tràn đầy như hoa vừa đang độ nở, liễu đến kì xanh tươi. Mà cũng vì thế mà ta càng thấp thỏm hơn khi nghĩ tới tương lai của đời Kiều. Liệu với vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” ấy, Kiều sẽ phải sống thế nào trong bể đời vốn “Thiên địa phong trần, hồng nhan đa truân”.

Bút pháp miêu tả của Nguyễn Du tài hoa ở chỗ ông không chỉ miêu tả ngoại hình để thể hiện tính cách, mà còn thông qua đó dự đoán số phận, cuộc đời nhân vật. Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Du dùng cặp từ “thua, nhường” để miêu tả Thúy Vân và cặp từ “ghen, hờn” để miêu tả Thúy Kiều. Ảnh hưởng, tác động của nét đẹp hai Kiều với tạo hóa lại đi theo hai hướng khác nhau. Tả Vân, câu thơ Kiều thanh thản bao nhiêu thì khi tả Kiều, câu chữ Tố Như lại trăn trở bấy nhiêu. Như vậy đó, chỉ mới mươi câu Kiều mà đã giúp ta thấu hiểu tấm lòng ưu ái sâu sắc, bao la của nhà thơ nhân đạo Nguyễn Du: ông yêu thương, nâng niu tất cả. Có điều, với Thúy Kiều là cả một sự yêu thương, nâng niu đầy băn khoăn, lo lắng so với Thúy Vân. Thật vậy, trong Truyện Kiều, có lúc Nguyễn Du đã để sư bà Tam Hợp đạo cô đoán định tương lai bất ổn của Kiều qua lời thơ:

“Thúy Kiều sắc sảo khôn ngoan,
Vô duyên là phận hồng nhan đã đành.
Lại mang lấy một chữ tình,
Khư khư mình buộc lấy mình vào trong.
Vậy nên những chốn thong dong,
Ở không yên chỗ, ngồi không vững vàng”

Chuyện thế thái, nhân tình cũng thật sâu sắc trong cách nhìn, cách cảm của Nguyễn Du. Miêu tả Thúy Kiều, Nguyễn Du còn đề cao trí tuệ và tài năng của nàng, cho thấy rằng Kiều không phải chỉ có nhan sắc tuyệt trần mà còn là người con gái vốn có thiên tư thông minh bẩm sinh và rất mực tài hoa.

“Thông minh vốn sẵn tính trời,
………
Một thiên bạc mệnh lại càng não nhân”

Tài năng của Kiều đã đạt tới mức lí tưởng. Làm thơ, vẽ tranh, ca ngâm, âm nhac, mọi thứ Kiều đều tỏ ra thành thạo. Đặc biệt, nàng rất sành chơi Hồ cầm. Nguyễn Du một lần nữa lại rất công phu khi dành cho Kiều các chữ: “vốn sẵn tính trời”, “đủ mùi”, “làu bậc”, “ăn đứt” gợi lên sự hoàn mỹ của nàng. Tài năng của Thúy Kiều qua cách khắc họa của Nguyễn Du họa chăng chỉ có thể so sánh với tài thơ vè xuất sắc của cung nữ tròn tác phẩm “Cung oán ngâm khúc” của Nguyễn Gia Thiều.

“Câu cẩm tú đàn anh họ Lý,
Nét đan thanh bậc chị chàng Vương”

Quả là “Sắc đành đòi một tài đành họa hai”! Lại thêm một lần nữa ta hiểu tại sao Nguyễn Du không miêu tả cái tài của Thúy vân. Tạo hóa đã dành cả cho Thúy Kiều, để rồi lại tỏ ra đố kị mà đan tâm chơi trò nhỏ nhen.

“Lạ gì bỉ sắc tư phong,
Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”

Câu chữ, lời thơ chất chứa sự ngợi ca, ngưỡng mộ mà nỗi băn khoăn, lo lắng cứ xốn xang trên mỗi từ ngữ của Tố Như. Có lúc ông đã phải thốt lên rằng:

“Có tài mà cậy chi tài,
Chữ tài liền với chữ tai một vần”

Nhưng làm sao khác được, “Thiên bạc mệnh” ai oán đã vận vào Kiều mất rồi. Trái tim yêu thương mênh mông của Nguyễn Du cũng chẳng thể nào bảo vệ được Kiều trước vòng xoáy nghiệt ngã của định mệnh.

Đoạn trích khép lại trong bốn câu miêu tả cuộc sống phong lưu, khuôn phép trong đức hạnh, mẫu mực của hai chị em Kiều.

“Phong lưu rất mực hồng quần,
………
Tường đông ong bướm đi về mặc ai”

Vẻ đẹp chung của hai chị em được đúc kết lại trong cuộc sống nhung lụa, phú quý. Hai cô gái họ Vương đang ở vào giai đoạn đẹp nhất, thơ mộng nhất của đời người, đó là tuổi dậy thì vô tư, trong trắng. Đã đến tuổi cài trâm nhưng hai thiếu nữ không hề quan tâm đến những chuyện “ong bướm”, tâm hồn như băng tuyết, họ đang sống trong cảnh êm đềm của một gia đình gia phong, nề nếp. Một lần nữa, Nguyễn Du khẳng định lại nếp sống phong lưu, đài các của hai chị em Kiều. “Êm đềm”, “mặc ai” là phong thái cao giá của người đẹp chứ nào phải sự vô cảm trước những rạo rực của tuổi trẻ. Chữ dùng của Nguyễn Du tinh tế lắm chứ đâu phải buông lơi hờ hững, vô tình!

Chỉ với hai mươi bốn câu thơ lục bát, chúng ta cũng đủ thấy tài năng, sáng tạo bậc thầy của đại thi hào dân tộc Nguyễn Du. Ngòi bút của ông linh hoạt vô cùng, khi vẽ chi tiết, khi chỉ lướt qua; khi tả, khi gợi, kết hợp nhuần nhuyễn tính ước lệ của sách vở và cách nói dân gian; vừa làm nghệ thuật, vừa gởi gắm tâm tư, tình cảm. Để người đời yêu mến Tố Như và nhân vật của ông khi đến với Truyên Kiều, đều cảm nhận được một ẩn ý sâu sắc: ẩn sau bức chân dung mĩ nữ là tiếng lòng chan chứa yêu thương của đại thi hào dân tộc Nguyễn Du.

 
15 bình luận

Posted by trên Tháng Mười 31, 2011 in Văn nghị luận văn học

 

Nhãn: , , , , , , ,

Lúc bé và bây giờ

Lúc bé, tưởng khóc là buồn, bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn .

Lúc bé, tưởng cười là vui, bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.

Lúc bé, tưởng đông bạn là hay, bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.

Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người, đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.

Lúc bé, tưởng yêu là tất cả, là mọi thứ, lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay…

Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn, và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta sẽ biết không bao giờ bé trở lại được.

Lúc bé, tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ, bây giờ cảm nhận được đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn.

Lúc bé, tưởng mình có thể thay đổi cá thế giới, giờ thấy được ngay cả 1 người còn chẳng có khả năng thay đổi. Có chăng, vẫn chỉ là tự thay đổi mình.

Lúc bé, cứ thích trở thành người phụ nữ phức tạp, tưởng thế là hay lắm. Giờ phức tạp đến độ không hiểu nổi mình, mới giật mình muốn trở thành một cô gái đơn giản, mà cũng chẳng được nữa rồi.

Lúc bé, tưởng yêu một người thì dễ, quên một người mới khó. Giờ thấy mình quên đi nhiều người cũng dễ dàng, nhưng để yêu, mới khó làm sao.

Lúc bé, thích định nghĩa về tình yêu, tình yêu là X, là Y, là A,B,C,D; bây giờ lớn lại cuống cuồng, vì hoang mang, không biết tình yêu thật sự là gì cả .

Lúc bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Giờ thì biết yêu đến đó, rồi đi đó, như mưa bóng mây, hay dù có như chớp bể mưa nguồn thì cũng vậy, có đó rồi mất đó. Và thật sự cũng chẳng biết thứ gì là quan trọng nhất.

Lúc bé tưởng khi đi xa nhà là thích nhất, giờ xa nhà mới thấy buồn và nhớ thế nào.

Lúc bé tưởng mọi người sống vì mình, giờ lớn rùi mới thấy mình cần sống vì mọi người.

Lúc bé chơi trò cô dâu chú rể thấy đó là mơ ước, giờ mới thấy đó là thử thách.

Lúc bé tưởng cuộc sống là hôm nay, giờ lớn mới thấy sẽ còn có ngày mai và cả quá khứ.

Lúc bé tưởng con trai, con gái giống nhau, giờ mới thấy chẳng ai giống ai.

Lúc bé tưởng cho đi là hết,là tiếc nuối, giờ mới thấy cho đi là hạnh phúc, là còn mãi.

Lúc bé tưởng để trở thành hoàng tử cần cao lớn, đẹp trai và khoác trên mình bộ áo choàng thật đẹp, giờ thấy ko có những điều đó vẫn trở thành “hoàng tử” của một ai đó

Lúc bé, nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học…

Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được … ngủ.

Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại…

Lúc bé, tưởng chỉ gặp được thầy cô ở trường. Lớn lên mới biết, còn có thể gặp ở nhà thầy cô nhiều lần…

Lúc bé, tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi…

Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi. Lớn lên mới biết, càng học càng thấy mình ngu…

Lúc bé,thấy cuộc sồng đơn giản.Giờ mới thấy cuộc sống phức tạp đến chừng nào.

Lúc bé, nghĩ tình yêu là điều xa xỉ, giờ mới biết yêu cỡ nào cũng ko đủ! Lúc bé, cho 10.000 là dư, giờ cho 1 triệu cũng ko đủ.

Lúc bé thấy tiền ko thích bây giờ lớn thích cũng ko có đâu ra mà thích……

Lúc bé tưởng chỉ có kẹo là ngọt, giờ lớn lên còn biết có những thứ còn ngọt ngào hơn cả kẹo.

Lúc bé rất sợ phải chết, nhưng bây giờ khi tôi lớn lên mới biết sự lãng quên còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều..

Lúc bé tưởng tượng rất nhiếu, và giờ đây khi lớn lên mới nhận ra chuyện cổ tích không bao giờ có thật.

Lúc bé mẹ nói yêu thương cho đi là yêu thương nhận lại, giờ lớn lên chợt nhận ra, có những yêu thương chỉ cho mà không nhận.

Lúc bé mong mình lớn, giờ đây lớn rồi sao mong mình bé lại quá chừng …

Lúc bé tưởng cuộc sống chỉ có ông bụt bà tiên. Lớn lên mới biết còn có ăn cướp, giựt đồ.

Lúc bé buồn thì khóc, vui thì cười, thấy mọi thứ đều đơn giản… nhưng giờ mới thấy sao xa lạ quá, là muốn trở về lúc bé nhưng lúc bé thì lại muốn trở thành người lớn.

Lúc bé, tưởng mình xấu xí. Bây giờ mới biết mình luôn đẹp nhất trong đôi mắt của một người.

Lúc bé, tưởng tình đầu là tình cuối. Giờ mới biết khi nó đã qua rồi ta mới nhận ra đó chỉ là tình đầu.

Lúc bé, tưởng “ngày mai không biết ra sao nữa, dù có ra sao cũng chẳng sao”. Giờ mới biết thời gian quan trọng đến dường nào.

Lúc bé, tưởng kiến thức đã được học sẽ theo mình mãi mãi. Giờ mới biết kiến thức là những gì còn sót lại sau khi đã quên!

Lúc bé, tưởng cho đi là phải được nhận lại. Bây giờ mới biết cho đi là không bao giờ cần nhận lại.

Lúc bé, tưởng ta lớn lắm. Giờ mới biết, nhìn lại ta ngây ngô biết chừng nào…..

(Hạt giống tâm hồn’s Book )

 
2 bình luận

Posted by trên Tháng Mười 10, 2011 in Trà sữa cho tâm hồn

 

Nhãn: , , , ,

Tản mạn bồ công anh

Bồ công anh thật là đẹp. Cái sắc đẹp tinh khiết, trong trắng, dịu dàng. Cái nét duyên e ấp dưới nắng mai, cái nụ cười nhẹ trong gió lạnh. Cái tình đoàn kết luôn đứng cùng nhau.

Mỗi khi ngắm hoa, tôi luôn bị thu hút bởi sắc trắng tinh khôi ấy. Tinh tuyền không vương bụi nhơ. Thánh thiện nhưng cũng có rung động đầu đời. Trong trẻo nhưng cũng biết buồn đấy thôi.

Lớn lên trong tình yêu thương, sự vun đắp. Sinh sôi trong bàn tay âu yếm của mẹ thiên nhiên. Và làm cảnh đẹp cho lòng ai xao xuyến. Trong veo như áng mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh quang đãng. Ngọt ngào như giọt sương lóng lánh nhất tựa hạt pha lê. Duyên dáng như tà áo ai khả ái tung bay cả giấc mơ.

Rồi khi trưởng thành là một sự bắt đầu mới. Đó là khi gió đến trong đời em. Cuốn đi tất cả. Thổi bay đi… Vù vù… Đến một phương trời khác… Vù vù… Bắt đầu cuộc sống mới… Nơi đất mẹ xa xôi chỉ còn là dĩ vãng. Kết thúc một miền tuổi thơ. Khởi đầu nơi vùng đất mới. Bay đi trong gió lạnh buốt, gió có biết âu yếm đâu! Gió có biết yêu chiều, vỗ về bồ công anh đâu! Bồ công anh phải tự lập thôi, vì rằng đã lớn

Thân con gái mười hai bến nước

Biết bến nào đục, bến nào trong?

Trên con đường phía trước, có lắm chông gai thử thách, em có sợ không? Trong một hành trình mới, biết trước điều gì sẽ xảy ra? Nơi miền đất kia, nơi bồ công anh sẽ hạ cánh và trao gửi số phận về đó, liệu sẽ âu yếm tấm thân mỏng manh này chứ? Rồi em sẽ được người ta chăm chút, hay bất hạnh thay rơi vào ngã ba đường? Nơi những kẻ ******** không mảy may chút chất thơ trong lòng, đã cả gan giẫm nát nét hồn nhiên một thời? Còn biết bao bất ngờ phía trước, dù có chút do dự, nhưng vẫn tiến bước bay cao. Bay mãi bay mãi đến phương trời xa…

Ở nơi đất khách quê người này, em sẽ lại được ấp ủ nuôi nấng chứ? Vẫn sẽ được vỗ về yêu chiều chứ? Hay là sẽ bị chà đạp, sẽ bị làm vẩn đục đi sắc trắng tinh khiết đó? Không đâu, không ai làm cho hồn em ra tối tăm được cả. Vì em luôn giữ mãi một nét đẹp trong lòng mà.

Và gió cứ thổi, thổi mãi, cuốn đi những ký ức tuổi thơ, … Em giờ đã lớn, đã trở thành thân mẹ vững chắc che chở cho các con gái cũng trong ngần thiết tha như mình khi xưa. Đôi lúc em do dự muốn giữ các con bên mình, nhưng rồi thì cái gì đến sẽ đến. Bồ công anh bay mãi lên theo gió, bay về phương trời mới, và bắt đầu một cuộc sống mới từ phút chia ly từ giã… Cuộc sống vẫn mãi tiếp tục như vậy thôi!

(babylove_kutexiteen)

 
 

Nhãn: , , , , , , ,

Thành công

Khi lớn lên, tôi cũng mong mỏi được thành công, như một giám đốc sang trọng, một doanh nhân giàu có, một chính khách mà ai cũng nể phục… Theo tôi, đó là “thành công”.

Nhưng tôi cũng cho rằng có những cách thành công khác nữa. Mẹ tôi dậy từ 5h sáng và đi ngủ khi đã quá 12h đêm. Mẹ làm việc nhà, giặt giũ, nấu nướng, quét dọn. Khi công việc đã vơi bớt, đáng lẽ nên ngả lưng nghỉ thì mẹ chạy sang hàng xóm, đem biếu một nửa giỏ hoa quả mà nhà tôi cũng mới được tặng. Cô hàng xóm mới ốm dậy, chồng lại mất việc làm. Mẹ thậm chí còn dọn nhà thay cho cô ấy và mang quần áo của cô ấy về nhà giặt. Vậy mà trong suốt cả ngày, mẹ vẫn tươi cười, thậm chí có lúc còn hát lên khe khẽ. Mẹ tự hào và hạnh phúc khi làm một-người-mẹ-ở-nhà, nhưng vẫn luôn giúp ích cho cuộc sống của những người xung quanh. Đối với tôi, đó là thành công.

Bố tôi là một người yêu vợ chưa từng thấy. Bố ngắm nhìn mẹ cả khi mẹ không nhìn, và mỉm cười. Thỉnh thoảng, trước khi đi làm, bố đính lên tủ lạnh những miếng giấy ghi những lời nhắn cho mẹ “Đừng bỏ bữa trưa!”, hay “Nhớ đeo găng tay khi rửa bát”… Bố nói rằng chưa từng có một ngày nào trôi qua mà bố không học được một cái gì đó từ mẹ. Đối với tôi, đó là thành công.

Ông bà tuổi đã cao, nhưng không sáng nào không đi dạo cùng nhau vào lúc sương còn chưa tan hết. Ông thường cầm theo một chiếc ô, để những hôm nào trời nặng sương, ông sẽ giương ô lên che cho bà. Ông nói sương thấm có thể khiến bà bị nhức đầu. Những cuộc đi dạo của ông bà, đối với tôi, cũng là thành công.

Tôi nhìn đứa bạn thân của tôi – nó bị bệnh tim từ nhỏ, cứ phải đi khám thường xuyên, tránh những phấn khích quá mạnh, kiêng ăn một vài món, và phải kiên trì tập những bài thể dục nhẹ nhàng. Nhưng lần nào gặp, tôi cũng nghe nó ríu rít kể về “những niềm vui trong ngày”. Nào là thấy que kem cốm trong tủ lạnh vào lúc đi học về đang nóng bức. Nào là được “anh hàng xóm” khen cắt tóc kiểu mới quá xinh. Nào là mới phát hiện ra rằng có thể vươn vai hít thở đến cái thứ 50 mà không bị chóng mặt nữa. Rất nhiều ngày, khi gặp nó, câu đầu tiên tôi nghe nó kêu lên là: “Mày ơi, hôm nay tao vui quá…”. Tôi thì thấy rằng sống tích cực được như bạn tôi, đó là thành công.

Cũng có nhiều cách định nghĩa thành công khác. Thành công là được làm những gì bạn yêu thích nhất, đam mê nhất. Thành công là sự trưởng thành của tâm hồn. Thành công là khi biết rằng bạn không đơn độc trên thế giới này. Thành công là được yêu thương bởi gia đình và bạn bè. Mẹ tôi thì bảo: “Thành công không phải là những gì mình làm ra, mà là những gì mình để lại”.

Tôi biết rằng tôi vẫn chưa học được hết thành công là gì. Khi tôi lớn lên, định nghĩa về thành công cũng lớn lên, cũng mở rộng ra. Tôi thấy mỗi người có những cách thành công khác nhau, theo những kiểu khác nhau, thậm chí, theo những cách định nghĩa của riêng họ.

Cuộc sống chính là bài học lớn về thành công, còn tôi chỉ là một học trò nhỏ mà thôi.

Bill Greer – Thục Hân (dịch)

 
 

Nhãn: , , , ,

Không ai thành công một mình

Vào thế kỷ 15, tại một làng nhỏ nọ, có một gia đình có tới 18 người con. Cha của họ phải làm việc tới 20 tiếng đồng hồ mỗi ngày mà cả gia đình chỉ đủ để đắp đổi qua ngày. Thế nhưng, hai người con lớn trong nhà vẫn có nhiều mơ ước. Cả hai đều muốn học vẽ vì họ có năng khiếu từ nhỏ.

Sau không biết bao nhiêu buổi nói chuyện suốt đêm trên chiếc giường đông chật anh em, hai người con lớn có một quyết định. Họ sẽ tung một đồng xu. Người thua sẽ làm thợ mỏ, dùng toàn bộ thu nhập để chu cấp cho người thắng đi học. Còn người thắng, sau 4 năm học, sẽ chu cấp tài chính cho người còn lại đi học, dù bằng cách bán tranh hay phải đi làm thợ mỏ.

Đồng xu được tung lên, Albrecht Durer thắng cuộc và được đi học. Albert thua, và đi tới vùng mỏ đầy nguy hiểm, và trong suốt 4 năm, làm lụng để nuôi người anh em của mình ăn học.

Gần như ngay lập tức, những tác phẩm của Albrecht được rất nhiều người nhắc đến, bởi chúng thậm chí còn đẹp hơn cả tác phẩm của các bậc thầy trong trường. Và cho đến khi tốt nghiệp thì Albrecht đã bán được khá nhiều tranh và dành dụm được một khoản tiền.

Khi anh trở về, trong bữa ăn sum họp, Albrecht đứng dậy để cảm ơn người anh trai đã hy sinh 4 năm giúp mình hoàn thành được ước mơ. Và Albrecht nói:

– Anh Albert, bây giờ đã đến lượt anh. Anh hãy tới Nuremberg để theo đuổi ước mơ của mình. Em sẽ lo toàn bộ chi phí và chăm sóc gia đình.

Albert mỉm cười, rồi bật khóc:

– Không, anh không thể tới Nuremberg được. Đã quá muộn rồi. Bây giờ, sau 4 năm làm việc trong hầm mỏ, không còn ngón tay nào của anh là lành lặn. Thậm chí bây giờ anh còn bị thấp khớp ở tay phải nặng tới mức không thể nâng nổi một chiếc ly, nói gì đến việc cầm cọ vẽ. Cảm ơn em, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi…

Hơn 450 năm đã qua. Cho tới bây giờ, hàng trăm bức chân dung, tranh màu nước, tranh than chì, tranh khắc gỗ và khắc đồng… của Albrecht Durer đã được treo ở những Viện bảo tàng lớn nhất thế giới. Nhưng có một điều kỳ lạ: có thể bạn, cũng như nhiều người, đều chỉ quen thuộc với một tác phẩm của Albrecht Durer. Đó là một ngày, để tỏ lòng kính trọng và biết ơn anh trai Albert, Albrecht Durer đã thực hiện một tác phẩm cẩn thận nhất trong đời: vẽ lại đôi bàn tay của anh trai mình, với lòng bàn tay hướng vào nhau và những ngón tay gầy guộc hướng lên trời. Ông chỉ gọi bức tranh của mình đơn giản là “Đôi tay”, nhưng cả thế giới đều đặt tên cho kiệt tác đó là “Đôi tay cầu nguyện”.

Nếu có lúc nào bạn nhìn vào bức tranh cảm động đó, hãy nhìn lại lần thứ hai. Nó sẽ nói với bạn rằng, không có ai, chắc chắn không có ai, có thể thành công một mình bao giờ!

Thục Hân (Dịch)

 
 

Nhãn: , , , , , , ,

Nếu cuộc sống đá cho bạn một cú…

Một phụ nữ bị đau đẻ và được đưa tới bệnh viện. Bệnh viện rất lớn, có nhiều tầng và nhiều thang máy. Trong khi bà mẹ cùng với nữ hộ sinh đứng đợi thang máy thì “tình hình” đã rất khẩn cấp rồi. Mà chẳng hiểu sao hôm đó tất cả thang máy của bệnh viện đều bận lâu đến như vậy. Cuối cùng thì họ cũng vào được thang máy để lên khu vô trùng, chuẩn bị cho em bé ra đời. Nhưng em bé không đợi lâu đến vậy. Em đã chào đời ngay trong thang máy.

Sau khi đã mẹ tròn con vuông, người phụ nữ có than phiền rằng địa điểm sinh con thật chẳng “đẹp” chút nào. Cô hộ sinh đáp: “Thế vẫn chưa phải là gì ghê gớm đâu chị. Tôi nghe mấy y tá lớn tuổi hơn kể rằng vài năm trước có người còn sinh con ngay trên bãi cỏ trong khuôn viên bệnh viện đấy!”.
“Tôi biết” – Người phụ nữ thở dài – “Vì đó cũng chính là tôi mà!”.

Và thực tế, có rất nhiều người thấy rằng tất cả những chữ “may mắn” mà họ mình nhận được trong cuộc sống bao giờ cũng nằm trong cụm từ… “kém may mắn”. Nhưng cũng lại có rất nhiều người coi rằng không phải mọi sự “kém may mắn” đều nên coi là “điều tệ hại”.

Nhiều năm về trước, nhà văn nổi tiếng Ernest Hemingway đã biết được thế nào là “kém may mắn” và “bị cuộc sống cho một cú đá” – theo như lời ông kể lại. Hồi đó, ông đang cố gắng hết sức để tạo dấu ấn của mình trong sự nghiệp văn chương. Và tai hoạ ập tới. Ông bị mất chiếc vali chứa toàn bộ bản thảo với rất nhiều những câu chuyện mà ông đã mất thời gian và công sức chỉnh sửa kỹ càng, trau chuốt cầu kỳ không kém gì những viên đá quý. Tập bản thảo đó ông đã có kế hoạch xuất bản thành một cuốn sách.

Hemingway suy sụp. Ông không dám tưởng tượng đến việc làm lại mọi việc từ đầu. Thế là hàng bao nhiêu tháng trời miệt mài viết lách, bây giờ đơn giản là hoài công.

Ông than thở về chuyện này với người bạn là nhà thơ Ezra Pound. Trái với suy nghĩ của ông, Pound lại gọi đây là “một tia chớp may mắn”! Pound khẳng định với Hemingway rằng khi viết lại những câu chuyện, ông sẽ quên hết những phần còn yếu, chỉ những phần hay nhất mới được tái hiện trong đầu ông. Pound khuyến khích Hemingway viết lại từ đầu, viết với sự lạc quan và tự tin. Và Hemingway đã viết lại những câu chuyện đó, và trở thành  ngôi sao sáng của văn học Mỹ.

Bạn đừng ước mình có ít vấn đề hơn; hãy ước mình có nhiều kỹ năng hơn. Đừng đòi hỏi những thử thấch nhỏ hơn; mà hãy mong sự thông minh và tự tin lớn hơn. Đừng tìm cách dễ dàng; hãy tìm kết quả tốt nhất có thể.

Giống như một câu danh ngôn: “Nếu cuộc sống đá cho bạn một cú, hãy để nó đá bạn về phía trước”.

Thục Hân (dịch)

 

 
 

Nhãn: , , , ,

Có những mùa cảm xúc

Đông qua xuân đến, thay cái giá lạnh se sắt bằng không khí mát dịu mơn mởn. Xuân sang hè về, mang đến luồng gió mới, một chút nóng ấm, một chút tươi xanh, một chút sôi động. Rồi lại thu, đông trong tiết trời hun hút heo may, gợi biết bao nỗi nhớ. Ùa về trong tôi kỉ niệm biết bao mùa tựu trường, biết bao niềm vui, nỗi buồn. Cơn mưa thu man mác chạm nhẹ vào cõi lòng ai, rơi vào trong nỗi nhớ, ướt nhòe một vần thơ. Có những con đường gắn liền với mùa mưa, có những cảm xúc viết nên một mùa…

Xuân, là thời gian bắt đầu. Xuân, là thời gian tươi trẻ. Mơn mởn không khí mát dịu, cánh mai vàng rung rinh trong gió, khẽ thì thầm bài hát mừng năm mới về. Tuổi thơ của con người là một mùa xuân thân thương, trong những suy nghĩ thật trong trẻo, thơ ngây, trong đôi mắt long lanh của bé, trong tiếng cười giòn tan vô ưu, trong cả vòng tay ấp ôm của gia đình. Rồi xuân dần bước đi, nhường chỗ cho mùa mới, cho những trải nghiệm mới đến trong niềm hân hoan tươi xanh.

Mùa hè luôn là mùa xanh nhất trong năm. Mùa hè của đời người cũng vậy, ai cũng đều có một thời để nhớ, để thương, để nhìn lại trong niềm vui rạo rực. Đã là tuổi xanh, thì luôn sôi nổi, tràn đầy nhiệt huyết, đam mê và những cảm xúc thật trẻ trung. Luôn đầy tràn những ước vọng trong vắt được bay lên bầu trời cao xanh thẳm, được sống, được yêu và được trân trọng từng phút giây đẹp nhất. Mùa hè luôn là mùa của cây cối tràn trề nhựa sống, vươn lên trong nắng ánh nắng vàng chói lọi một vầng trời, để tạo nên những món quà ngọt ngào nhất, thơm ngon nhất, tuyệt vời nhất trong năm. Mỗi năm chỉ một mùa hè. Mỗi đời người chỉ một mùa xanh. Nếu cây không tận dụng hè vàng ươm nắng để cho ra trái ngon quả ngọt, nếu ai kia không biết nâng niu thời gian duy nhất ấy, liệu có tìm lại được chăng ? Cậu học trò mãi miết chơi đùa, hè qua rồi mà cậu vẫn chưa chuẩn bị gì cho năm học mới. Cậu được gì, mất gì sau những cuộc vui ? Và rồi tất cả qua đi, mùa xanh cũng theo mây trôi về cuối trời, để cơn gió thu se lạnh ùa đến trong nỗi tiếc nhớ một những điều đã qua…

Thu sang là một khởi đầu mới, là một kết thúc của mùa hạ kia. Là một mùa tựu trường trống thúc giục giã, là trang sách trắng thơm mở ra, là hạt mưa bay trên con đường, rơi vào trong tôi một nỗi nhớ không tên, một cảm xúc rất lạ. Mây thu trắng trong, trôi lững lờ trên bầu trời xanh biếc. Làn gió heo may thổi qua, gió lạnh hun hút tràn về.

Xuân, hạ, thu, đông, lần lượt đến rồi đi. Biết bao mùa qua, nhưng đời người chỉ một. Một mùa xanh thôi, để sống thật tươi trẻ, tràn đầy nhiệt huyết, ước mơ. Một mùa xanh thôi, để ấp ủ và thực hiện những hoài bão trong tim. Một mùa xanh thôi, để học tập, và cố gắng thật nhiều, và để lớn lên, trưởng thành, tung cánh bay đi về những miền đất lành. Một và chỉ duy nhất một mà thôi, xin hãy trân trọng !

(babylove_kutexiteen)

 
 

Nhãn: , , , , , , , ,

Em và những điều tôi yêu

Tôi yêu cuộc điện thoại lúc nửa đêm khi tôi đang say giấc. Em nói giọng run run: “Em thấy sợ…”. Thì ra em gặp ác mộng, mơ đâm phải ôtô làm ôtô rụng cả bánh! An ủi em xong, tôi chẳng tài nào quay lại giấc ngủ của mình, thấy thương tài xế ôtô quá!

Em khiến tôi yêu ngay từ ngày đầu gặp gỡ… đôi mắt đen tinh nghịch với khuôn miệng rộng… mỗi khi nói chuyện có ý đồ gì đen tối, em lại nheo một mắt lại nhìn tôi rồi ngoác miệng cười gian xảo… lúc đó tôi chỉ biết bật cười và nói: “Em đen tối lắm, đừng hòng qua mắt anh!”. Đúng rồi, đáng yêu như vậy, làm sao “qua mắt” tôi được… Không hiểu em có biết tôi yêu nụ cười và ánh mắt ấy của em lắm không nhỉ?
Tôi yêu những tin nhắn em gửi cho tôi, nhất là những dòng tin em soạn bằng tiếng Anh tùm lum lỗi chính tả và ngữ pháp. Mỗi lúc như vậy, tôi lại được dịp bắt bẻ và lên lớp cho em rằng chỗ này sai ngữ pháp rồi, chỗ kia sai chính tả đó… Em đáp: “Viết được thế là tốt lắm rồi, em mất cả tiếng mới nghĩ ra đấy!” Thế mới biết em yêu tôi nhiều biết bao…

Tôi yêu mỗi lúc em kéo tôi lại gần, ôm tôi thật chặt, dụi dụi đầu vào ngực tôi hít hà như thể đứa trẻ con được người ta cho chiếc bánh gatô kem, tiếc không ăn mà cứ hít lấy hít để như sợ chiếc bánh hóa hơi bay mất. Mỗi lúc như vậy, tôi thấy em nhỏ bé biết bao. Lại tự thấy mình thật vững chãi và trưởng thành…

Tôi yêu em khi mỗi lần đi chùa hay vào Văn Miếu, bởi tôi vốn chẳng biết gì chuyện cầu khấn tâm linh, chỉ biết lẽo đẽo đi theo và quan sát em, rồi thầm mỉm cười hạnh phúc khi thấy em viết tên tôi lên tấm bảng cầu may… Điều lạ là trước lúc đi em bảo em sẽ cầu cho tôi và cho em, cho những điều tốt lành sẽ đến với cả hai đứa. Nhưng lúc cầu xong tôi hỏi: “Em khấn gì đấy?” Em lại bảo: “Nói ra mất thiêng, em không nói đâu…” -”Nhưng anh tò mò, em khấn gì..?” “-Hok nói!”…

Tôi yêu cái dáng nhỏ nhắn và lời càu nhàu khi em lục tung tủ quần áo tôi lên và chê bai gu thời trang vốn đã chẳng lấy gì làm đáng kể của tôi. Em cố gắng chọn cho tôi một cách kết hợp quần áo giầy dép mà em cho là được, cuối cùng là kiễng chân chỉnh sửa lại đầu tóc cho tôi rồi ngắm nghía lại một lượt và vỗ tay đắc trí tự khen khiếu thẩm mĩ của mình. Lúc đó muốn ôm em thế…

Tôi yêu cái cách em ăn uống. Em dùng một cái thìa bé tí để xúc cơm trong khi tôi đã dùng thìa thì nhất định là phải thìa càng to càng ngon. Ngắm em ăn ngon lành khiến tôi ước ngày nào cũng được tự tay nấu cho em rồi ngồi nhìn em ăn, chỉ vậy cũng đủ làm lòng ấm áp và hạnh phúc rồi…
Tôi yêu khoảnh khắc khi hai đứa bật nhạc, em dẫm hai chân lên bàn chân tôi, tôi bước đi đưa cả em theo… Không gian lắng lại, sóng sánh và du dương đưa bước chân chúng tôi phiêu du trong thế giới của hai người…

Thật khó để tôi kết thúc cái note này, bởi nếu viết thêm chắc phải đến sáng mai tôi mới có thể liệt kê hết những điều làm tôi yêu em… Nhưng hay hơn cả là mỗi ngày qua đi, tôi lại khám phá thêm ở em nhiều điều mới mẻ và thậm chí là lạ lùng đối với một người già trước tuổi như tôi… Bên em tôi thấy như mọi lo lắng muộn phiền tan biến đâu cả, nhường chỗ cho niềm vui, hạnh phúc và một khao khát được yêu thương, dìu dắt và sóng bước cùng em đi đến suốt cuộc đời…

Từ sâu trong tim tôi biết mình thật may mắn khi có em trong đời. Cám ơn em.

(ilinkbay)

 
 

Nhãn: , , , , , , ,

Tay ấm

Tôi không bao giờ đi đâu mà không có khăn giấy. Không, tôi không có cơ hội được dùng chúng cho những ngày sụt sịt gió chuyển mùa. Tôi dùng chúng cho đôi bàn tay luôn ướt đẫm. Người ta gọi đó là mồ hôi trộm, hoặc khoa học hơn, là “chứng rối loạn hệ thần kinh thực vật”. Không gây chết người, không rõ nguyên nhân, không cần uống thuốc, nhưng tôi kết tội nó là nguyên nhân sâu xa của một chuyện xa xưa. Khi chơi mèo đuổi chuột, cậu bé xinh trai nhất lớp mẫu giáo nắm lấy tay tôi và thốt lên “Ôi, sao bẩn thế!”. Đó chỉ là một câu chuyện trẻ con, nhưng lại là một chuyện trẻ con đầy ám ảnh, đến mức kể từ đó tôi không hề dám đến gần một ai, bắt tay và trò chuyện.

Tôi không bao giờ đi đâu mà không có khăn giấy. Không, tôi không có cơ hội được dùng chúng cho những ngày sụt sịt gió chuyển mùa. Tôi dùng chúng cho đôi bàn tay luôn ướt đẫm. Người ta gọi đó là mồ hôi trộm, hoặc khoa học hơn, là “chứng rối loạn hệ thần kinh thực vật”. Không gây chết người, không rõ nguyên nhân, không cần uống thuốc, nhưng tôi kết tội nó là nguyên nhân sâu xa của một chuyện xa xưa. Khi chơi mèo đuổi chuột, cậu bé xinh trai nhất lớp mẫu giáo nắm lấy tay tôi và thốt lên “Ôi, sao bẩn thế!”. Đó chỉ là một câu chuyện trẻ con, nhưng lại là một chuyện trẻ con đầy ám ảnh, đến mức kể từ đó tôi không hề dám đến gần một ai, bắt tay và trò chuyện.

Bởi vậy, đến năm lớp 10, thậm chí một đứa bạn thân tôi cũng không có nốt. Để tránh thấy mình buồn, tôi tự cho rằng sống một mình trong thế giới của mình cũng đủ vui rồi. Đôi lúc tôi cũng thấy chân tay thừa thãi, đầu óc trống toang khi ngày lễ tết đến và muốn cùng bạn bè túa ra đường. Nhưng đôi tay ướt đẫm, lạnh ngắt thường nhanh chóng dập tắt cảm giác đó. Tôi luôn có việc để làm, lấy giấy ăn và lau tay thật khô, xoa xoa hai tay vào nhau cho chúng ấm lên một chút chẳng hạn…

Nhưng không phải chuyện gì tôi cũng tự chủ được như vậy, ví dụ như việc tôi vẫn hay bí mật để ý tới Nguyên, cậu bạn cùng bàn, cậu ấy sở hữu một nụ cười thân thiện nhất mà tôi từng biết trên đời.

Mọi chuyện thay đổi trong một giờ kiểm tra Hoá. Kết quả âm. Nhưng tôi đã sai ở đâu? Chết tiệt! Tôi mím môi, cái bút cứ chực trượt khỏi tay bởi mồ hôi tay cứ rịn ra tỉ lệ thuận với sự lo lắng. Tờ giấy thấm đặt trên giấy kiểm tra bắt đầu cũng ướt sũng. Tôi lục túi áo. Không còn cái khăn giấy nào cả. Chán nản, tôi buông bút ra, thả người, dựa mạnh vào ghế, tay đặt trên bàn, lạnh ngắt. Bỗng một tờ giấy ăn được đặt lên tay tôi, trắng tinh, mỏng tang và thơm phức. Và một bàn tay rất ấm nữa. Tôi giật mình. Chủ nhân của chúng, cũng như cả lớp, vẫn đang cắm cúi làm bài, thậm chí không quay mặt về phía tôi nữa, chỉ nắm chặt lấy tay tôi. Như phản xạ, tôi lấy giấy ăn kê xuống dưới, lau tay vào áo và lại cắm cúi dò lại bài. OK, tôi tóm được nó rồi, chỉ là sai lầm của việc bấm máy tính. Chiếc bút đã ngoan ngoãn trong tay tôi. Vừa kịp hết giờ…

Bàn tay của Nguyên. Thật ngạc nhiên, đó cũng là một bàn tay ướt. Nguyên cũng có một đôi tay ướt như tôi, nhưng chưa bao gì vì điều đó mà ngần ngại nắm lấy tay một ai đó, đôi khi chỉ để làm yên lòng họ, như cách cậu ấy đã làm với tôi. Tôi chưa từng tưởng tượng được rằng một bàn tay ướt cũng có thể đem lại sự ấm áp đến vậy.

Không ai biết chuyện đó, và đó cũng là tất cả những gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi. Chỉ là một khoảnh khắc nếu đem so với cả khoảng thời gian trước đó và sau này của tôi. Nhưng đó thực sự là một khoảnh khắc kì diệu, khi cả đôi tay và thế giới của tôi được một người bạn sưởi ấm, với một trái tim ấm áp…

(Thùy Linh)

 
 

Nhãn: , , , , , , ,

Luôn chờ em cúp máy trước…

Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.

Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu “Hẹn gặp lại”, thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “cạch” cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng “ngốc” đợi nghe cô nói xong câu “Tạm biệt”. Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói “Tạm biệt”

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia. Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, “Sao em không cúp máy?” Tiếng của cô gái như khản lại, ” Tại sao lại muốn em cúp máy trước?”. “Quen rồi”. Chàng trai bình tĩnh nói, “Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm”.
“Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì.” Cô gái hơi run run giọng. “Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ.” Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.

(forum.zing.vn)

 
 

Nhãn: , , , , , , ,